Trong bóng đá, câu nói "Phong độ là nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi" phản ánh tầm vóc của một đội bóng có phải là hên hay có thực chất. Quay ngược dòng lịch sử để hiểu rõ điều này:
1. Năm 1995, tại Chiang Mai - Thái Lan, đội tuyển Nam Việt Nam lần đầu tham gia Seagames và vinh dự lụm huy chương Bạc. Tuy là vinh dự, nhưng trận đó, dù các anh Huỳnh Đức, Hồng Sơn, Minh Chiến, Văn Cường, Hữu Thắng,.. rất cố gắng, chúng ta thua Thái Lan trong trận chung kết là 4.-0, một cách "Tâm phục, khẩu phục".
2. Năm 2008, tại sân Mỹ Đình, cú đánh đầu huyền thoại của Công Vinh đã đem về Huy Chương Vàng đầu tiên môn Môn Bóng Đá Nam tại AFF Cup trước Thái Lan. Đó là khoảng khắc may mắn. Thời điểm đó, Duy Mạnh còn đi nhặt bóng ở Mỹ Đình và Quang Hải xem Công Vinh là Thần tượng. Trong khoảng thời gian năm 2005-2007, chắc cả nhà còn nhớ Đại án Đại án Bacolod, nơi mà cái tên Văn Quyến, Quốc Vượng trở nên hoen ố và bóng đá Việt Nam mòn mỏi hy vọng và lại thất vọng mỗi kỳ Seagames.
3. Năm 2018, tại giải U23 Châu Á tại Thường Châu, Trung Quốc, đội tuyển trẻ Việt Nam khi đó với Quang Hải, Công Phượng, Duy Mạnh, Đình Trọng, Quế Ngọc Hải.. cùng huấn luyện viên Park Hang-seo đã tỏa sáng và suýt tí nữa đã làm nên chuyện. Trong trận chung kết đó, chúng ta đã thua nhưng trong thế thắng. Chưa bao giờ niềm tự hào Việt Nam và niềm tin bóng đá Việt Nam quay lại mạnh mẽ như thế. Và từ Thường Châu 2018, khái niệm "những chiến binh sao vàng" đã xuát hiện trên trường Quốc tế.
4. Năm 2019, tại Seagames 30, Việt Nam giành Huy chương Vàng bóng đá cho cả đội Nam và đội Nữ. Chúng ta đã chiến thắng ở tư cách của một đội bóng mạnh, không phải ăn may nữa. Thế hệ của Văn Toàn, Văn Lâm, Quang Hải, Công Phượng, Ngọc Hải,.. đã đủ tự tin, dũng mãnh để đối đầu với đội Thái Lan vốn làm mưa, làm gió mấy chục năm nay.
5. Năm 2022, tại Seagames 30, chúng ta đã BẢO VỆ THÀNH CÔNG chức Vô Địch Bóng đá cả Nam và Nữ trước Thái Lan. Đó không còn là PHONG ĐỘ nữa rồi. Đội U23 của chúng ta là những cái tên mới mà chắc sau này sẽ còn nhiều người nhắc mãi: Tuấn Tài, Việt Anh, Thanh Tùng, Văn Đô, Văn Toản,.. Các em là thế hệ trẻ của Việt Nam và các em đã tỏa sáng cùng thế hệ đi trước: Hùng Dũng, Tiến Linh.. Trong trận chung kết đêm qua, chúng ta không còn chơi với chiến thuật "Phòng thủ chặt, Phản công nhanh" thường thấy, mà là chơi với tinh thần "Áp sát, Pressing trên sân nhà của đối phương", nghĩa là cách chơi của người CHỦ ĐỘNG. Bàn thắng chỉ đơn giản là kết quả của nỗ lực không ngừng nghỉ. Còn phía Thái Lan, họ cũng tạo được nhiều cơ hội thật, nhưng những chân sút của họ có phần chùn lại, không có mạnh mẽ rê dắt, tạo sức ép thường thấy lên các đối thủ.
Tóm lại, Bóng đá Việt Nam có một lịch sử lâu dài. Gần 30 năm tính từ Seagames năm 1995, chúng ta tự hào vì thế hệ trẻ chúng ta đã đủ vững để ở vị trí, đẳng cấp của một nhà Vô địch khu vực ASEAN. Đó cũng sẽ là Vị thế của Việt Nam trong khu vực ASEAN trên nhiều mặt trận. Chúng ta là Người bạn Tốt, đối tác Tin cậy nhưng chúng ta cũng phải có NỘI LỰC ĐỦ MẠNH để ai cũng yêu mến! Tự hào Việt Nam lắm..
p/s: Bài viết này xin dành để tặng cho đội bạn Dưa Hấu, những người cũng sẽ đại diện Việt Nam đi thi đấu trên đấu trường quốc tế môn Debate. Các Con cứ thoải mái tự tin, đừng quan tâm kết quả, chỉ cần giữ một niềm tự hào Việt Nam thôi! Nhớ nhé, Đẳng cấp mới là mãi mãi!
Comments